亭 tíng 口 kǒu - - 文 wén 同 tóng
林 lín 下 xià 翩 piān 翩 piān 雁 yàn 影 yǐng 斜 xié , , 满 mǎn 川 chuān 红 hóng 叶 yè 映 yìng 人 rén 家 jiā 。 。
岩 yán 头 tóu 孤 gū 寺 sì 见 jiàn 横 héng 阁 gé , , 有 yǒu 客 kè 独 dú 来 lái 登 dēng 暮 mù 霞 xiá 。 。
亭口。宋代。文同。林下翩翩雁影斜,满川红叶映人家。 岩头孤寺见横阁,有客独来登暮霞。