广 guǎng 陵 líng 别 bié 郑 zhèng 处 chǔ 士 shì - - 高 gāo 适 shì
落 luò 日 rì 知 zhī 分 fēn 手 shǒu , , 春 chūn 风 fēng 莫 mò 断 duàn 肠 cháng 。 。
兴 xìng 来 lái 无 wú 不 bù 惬 qiè , , 才 cái 在 zài 亦 yì 何 hé 伤 shāng 。 。
溪 xī 水 shuǐ 堪 kān 垂 chuí 钓 diào , , 江 jiāng 田 tián 耐 nài 插 chā 秧 yāng 。 。
人 rén 生 shēng 只 zhǐ 为 wèi 此 cǐ , , 亦 yì 足 zú 傲 ào 羲 xī 皇 huáng 。 。
广陵别郑处士。唐代。高适。落日知分手,春风莫断肠。 兴来无不惬,才在亦何伤。 溪水堪垂钓,江田耐插秧。 人生只为此,亦足傲羲皇。