和 hé 石 shí 尉 wèi 早 zǎo 梅 méi 二 èr 首 shǒu 其 qí 一 yī - - 舒 shū 亶 dǎn
霜 shuāng 林 lín 尽 jǐn 处 chù 碧 bì 溪 xī 傍 bàng , , 小 xiǎo 露 lù 檀 tán 心 xīn 媚 mèi 夕 xī 阳 yáng 。 。
天 tiān 下 xià 三 sān 春 chūn 无 wú 正 zhèng 色 sè , , 人 rén 闲 xián 一 yī 味 wèi 有 yǒu 真 zhēn 香 xiāng 。 。
相 xiāng 思 sī 谁 shuí 向 xiàng 风 fēng 前 qián 寄 jì , , 趁 chèn 早 zǎo 先 xiān 从 cóng 雪 xuě 后 hòu 芳 fāng 。 。
朝 zhāo 夕 xī 催 cuī 人 rén 头 tóu 欲 yù 白 bái , , 故 gù 园 yuán 正 zhèng 在 zài 水 shuǐ 云 yún 乡 xiāng 。 。
和石尉早梅二首 其一。宋代。舒亶。霜林尽处碧溪傍,小露檀心媚夕阳。 天下三春无正色,人闲一味有真香。 相思谁向风前寄,趁早先从雪后芳。 朝夕催人头欲白,故园正在水云乡。