白 bái 露 lù 为 wèi 霜 shuāng - - 颜 yán 粲 càn
悲 bēi 秋 qiū 将 jiāng 岁 suì 晚 wǎn , , 繁 fán 露 lù 已 yǐ 成 chéng 霜 shuāng 。 。
遍 biàn 渚 zhǔ 芦 lú 先 xiān 白 bái , , 沾 zhān 篱 lí 菊 jú 自 zì 黄 huáng 。 。
应 yīng 钟 zhōng 鸣 míng 远 yuǎn 寺 sì , , 拥 yōng 雁 yàn 度 dù 三 sān 湘 xiāng 。 。
气 qì 逼 bī 襦 rú 衣 yī 薄 báo , , 寒 hán 侵 qīn 宵 xiāo 梦 mèng 长 zhǎng 。 。
满 mǎn 庭 tíng 添 tiān 月 yuè 色 sè , , 拂 fú 水 shuǐ 敛 liǎn 荷 hé 香 xiāng 。 。
独 dú 念 niàn 蓬 péng 门 mén 下 xià , , 穷 qióng 年 nián 在 zài 一 yī 方 fāng 。 。
白露为霜。唐代。颜粲。悲秋将岁晚,繁露已成霜。 遍渚芦先白,沾篱菊自黄。 应钟鸣远寺,拥雁度三湘。 气逼襦衣薄,寒侵宵梦长。 满庭添月色,拂水敛荷香。 独念蓬门下,穷年在一方。