咏 yǒng 牡 mǔ 丹 dān 用 yòng 唐 táng 人 rén 韵 yùn - - 张 zhāng 羽 yǔ
浪 làng 蕊 ruǐ 浮 fú 花 huā 谢 xiè 俗 sú 尘 chén , , 洛 luò 阳 yáng 移 yí 种 zhǒng 独 dú 饶 ráo 春 chūn 。 。
雨 yǔ 中 zhōng 淡 dàn 泊 bó 同 tóng 幽 yōu 客 kè , , 天 tiān 与 yǔ 繁 fán 华 huá 斗 dòu 丽 lì 人 rén 。 。
开 kāi 向 xiàng 骊 lí 宫 gōng 惊 jīng 羯 jié 鼓 gǔ , , 落 luò 从 cóng 金 jīn 谷 gǔ 印 yìn 香 xiāng 尘 chén 。 。
东 dōng 君 jūn 珍 zhēn 重 zhòng 非 fēi 韩 hán 令 lìng , , 十 shí 二 èr 雕 diāo 阑 lán 许 xǔ 托 tuō 身 shēn 。 。
咏牡丹用唐人韵。明代。张羽。浪蕊浮花谢俗尘,洛阳移种独饶春。 雨中淡泊同幽客,天与繁华斗丽人。 开向骊宫惊羯鼓,落从金谷印香尘。 东君珍重非韩令,十二雕阑许托身。