春 chūn 暮 mù 初 chū 晴 qíng 自 zì 御 yù 宿 sù 川 chuān 之 zhī 华 huá 严 yán 寺 sì - - 苏 sū 舜 shùn 钦 qīn
春 chūn 暮 mù 曾 céng 无 wú 属 shǔ 物 wù 心 xīn , , 野 yě 行 xíng 聊 liáo 得 dé 据 jù 鞍 ān 吟 yín 。 。
路 lù 经 jīng 废 fèi 苑 yuàn 情 qíng 通 tōng 古 gǔ , , 水 shuǐ 绕 rào 苍 cāng 山 shān 意 yì 共 gòng 深 shēn 。 。
残 cán 日 rì 花 huā 间 jiān 浮 fú 暖 nuǎn 艳 yàn , , 断 duàn 云 yún 楼 lóu 外 wài 卷 juǎn 轻 qīng 阴 yīn 。 。
骚 sāo 人 rén 自 zì 昔 xī 伤 shāng 鶗 tí 鴂 jué , , 休 xiū 苦 kǔ 风 fēng 前 qián 送 sòng 好 hǎo 音 yīn 。 。
春暮初晴自御宿川之华严寺。宋代。苏舜钦。春暮曾无属物心,野行聊得据鞍吟。 路经废苑情通古,水绕苍山意共深。 残日花间浮暖艳,断云楼外卷轻阴。 骚人自昔伤鶗鴂,休苦风前送好音。