病 bìng 后 hòu 白 bái 发 fà - - 苏 sū 辙 zhé
枯 kū 木 mù 自 zì 少 shǎo 叶 yè , , 不 bù 堪 kān 经 jīng 晓 xiǎo 霜 shuāng 。 。
病 bìng 添 tiān 衰 shuāi 发 fā 白 bái , , 梳 shū 落 luò 细 xì 丝 sī 长 zhǎng 。 。
筋 jīn 力 lì 从 cóng 凋 diāo 朽 xiǔ , , 肝 gān 心 xīn 罢 bà 激 jī 昂 áng 。 。
势 shì 如 rú 秋 qiū 后 hòu 雨 yǔ , , 一 yí 度 dù 一 yī 凄 qī 凉 liáng 。 。
病后白发。宋代。苏辙。枯木自少叶,不堪经晓霜。 病添衰发白,梳落细丝长。 筋力从凋朽,肝心罢激昂。 势如秋后雨,一度一凄凉。