咏 yǒng 梅 méi 其 qí 二 èr - - 释 shì 文 wén 珦 xiàng
万 wàn 木 mù 凋 diāo 零 líng 尽 jǐn , , 知 zhī 经 jīng 几 jǐ 度 dù 霜 shuāng 。 。
独 dú 馀 yú 冰 bīng 玉 yù 质 zhì , , 薰 xūn 得 dé 梦 mèng 魂 hún 香 xiāng 。 。
影 yǐng 入 rù 清 qīng 泉 quán 瘦 shòu , , 声 shēng 传 chuán 画 huà 角 jiǎo 长 zhǎng 。 。
每 měi 因 yīn 春 chūn 烂 làn 熳 màn , , 惆 chóu 怅 chàng 失 shī 孤 gū 芳 fāng 。 。
咏梅 其二。宋代。释文珦。万木凋零尽,知经几度霜。 独馀冰玉质,薰得梦魂香。 影入清泉瘦,声传画角长。 每因春烂熳,惆怅失孤芳。