湘 xiāng 江 jiāng 洲 zhōu 尾 wěi 快 kuài 风 fēng 挂 guà 帆 fān - - 范 fàn 成 chéng 大 dà
船 chuán 头 tóu 雪 xuě 浪 làng 吼 hǒu 奔 bēn 雷 léi , , 十 shí 丈 zhàng 高 gāo 帆 fān 满 mǎn 意 yì 开 kāi 。 。
我 wǒ 自 zì 只 zhǐ 凭 píng 忠 zhōng 信 xìn 力 lì , , 风 fēng 应 yīng 不 bù 为 wéi 世 shì 情 qíng 来 lái 。 。
儿 ér 童 tóng 屡 lǚ 惜 xī 峰 fēng 峦 luán 过 guò , , 将 jiàng 士 shì 犹 yóu 教 jiào 鼓 gǔ 笛 dí 催 cuī 。 。
明 míng 日 rì 祝 zhù 融 róng 天 tiān 柱 zhù 去 qù , , 更 gèng 烦 fán 先 xiān 卷 juǎn 乱 luàn 云 yún 堆 duī 。 。
湘江洲尾快风挂帆。宋代。范成大。船头雪浪吼奔雷,十丈高帆满意开。 我自只凭忠信力,风应不为世情来。 儿童屡惜峰峦过,将士犹教鼓笛催。 明日祝融天柱去,更烦先卷乱云堆。