二 èr 月 yuè 二 èr 十 shí 七 qī 日 rì 病 bìng 后 hòu 始 shǐ 能 néng 扶 fú 头 tóu - - 范 fàn 成 chéng 大 dà
复 fù 幕 mù 重 zhòng 帘 lián 苦 kǔ 见 jiàn 遮 zhē , , 暮 mù 占 zhàn 栖 qī 雀 què 晓 xiǎo 占 zhàn 鸦 yā 。 。
残 cán 灯 dēng 煮 zhǔ 药 yào 看 kàn 成 chéng 老 lǎo , , 细 xì 雨 yǔ 鸣 míng 鸠 jiū 过 guò 尽 jǐn 花 huā 。 。
心 xīn 为 wèi 蚤 zǎo 衰 shuāi 元 yuán 自 zì 化 huà , , 发 fā 从 cóng 无 wú 病 bìng 已 yǐ 先 xiān 华 huá 。 。
更 gèng 蒙 méng 厉 lì 鬼 guǐ 相 xiāng 提 tí 唱 chàng , , 此 cǐ 去 qù 山 shān 林 lín 属 shǔ 当 dāng 家 jiā 。 。
二月二十七日病后始能扶头。宋代。范成大。复幕重帘苦见遮,暮占栖雀晓占鸦。 残灯煮药看成老,细雨鸣鸠过尽花。 心为蚤衰元自化,发从无病已先华。 更蒙厉鬼相提唱,此去山林属当家。