自 zì 和 hé 打 dǎ 乖 guāi 吟 yín - - 邵 shào 雍 yōng
安 ān 乐 lè 窝 wō 中 zhōng 好 hǎo 打 dǎ 乖 guāi , , 自 zì 知 zhī 元 yuán 没 méi 出 chū 人 rén 才 cái 。 。
老 lǎo 年 nián 多 duō 病 bìng 不 bù 服 fú 药 yào , , 少 shǎo 日 rì 壮 zhuàng 心 xīn 都 dōu 已 yǐ 灰 huī 。 。
庭 tíng 草 cǎo 刬 chǎn 除 chú 终 zhōng 未 wèi 尽 jǐn , , 槛 kǎn 花 huā 抬 tái 举 jǔ 尚 shàng 难 nán 开 kāi 。 。
轻 qīng 风 fēng 吹 chuī 动 dòng 半 bàn 醺 xūn 酒 jiǔ , , 此 cǐ 乐 lè 直 zhí 从 cóng 天 tiān 外 wài 来 lái 。 。
自和打乖吟。宋代。邵雍。安乐窝中好打乖,自知元没出人才。 老年多病不服药,少日壮心都已灰。 庭草刬除终未尽,槛花抬举尚难开。 轻风吹动半醺酒,此乐直从天外来。