山 shān 斋 zhāi 疏 shū 陋 lòu 每 měi 焚 fén 香 xiāng 旁 páng 舍 shě 闻 wén 之 zhī 而 ér 斋 zhāi 中 zhōng 不 bù 甚 shèn 觉 jué 盖 gài 香 xiāng 随 suí 风 fēng 以 yǐ 流 liú 也 yě 为 wèi 四 sì 十 shí 言 yán - - 郑 zhèng 刚 gāng 中 zhōng
闻 wén 时 shí 清 qīng 透 tòu 骨 gǔ , , 聚 jù 处 chù 细 xì 成 chéng 緺 guā 。 。
灰 huī 厚 hòu 火 huǒ 得 dé 所 suǒ , , 山 shān 深 shēn 风 fēng 奈 nài 何 hé 。 。
四 sì 窗 chuāng 都 dōu 纸 zhǐ 破 pò , , 比 bǐ 舍 shè 得 de 香 xiāng 多 duō 。 。
利 lì 彼 bǐ 与 yǔ 自 zì 利 lì , , 吾 wú 心 xīn 宁 níng 有 yǒu 他 tā 。 。
山斋疏陋每焚香旁舍闻之而斋中不甚觉盖香随风以流也为四十言。宋代。郑刚中。闻时清透骨,聚处细成緺。 灰厚火得所,山深风奈何。 四窗都纸破,比舍得香多。 利彼与自利,吾心宁有他。