圣 shèng 井 jǐng 亭 tíng - - 张 zhāng 镃 zī
重 zhòng 到 dào 虚 xū 亭 tíng 意 yì 豁 huò 然 rán , , 望 wàng 高 gāo 容 róng 易 yì 觉 jué 秋 qiū 天 tiān 。 。
山 shān 连 lián 旷 kuàng 野 yě 全 quán 无 wú 水 shuǐ , , 树 shù 杂 zá 轻 qīng 烟 yān 间 jiān 有 yǒu 田 tián 。 。
极 jí 目 mù 几 jǐ 时 shí 忘 wàng 去 qù 路 lù , , 西 xī 风 fēng 何 hé 日 rì 送 sòng 归 guī 船 chuán 。 。
残 cán 蝉 chán 更 gèng 唤 huàn 斜 xié 阳 yáng 好 hǎo , , 衬 chèn 出 chū 金 jīn 刚 gāng 翠 cuì 筱 xiǎo 边 biān 。 。
圣井亭。宋代。张镃。重到虚亭意豁然,望高容易觉秋天。 山连旷野全无水,树杂轻烟间有田。 极目几时忘去路,西风何日送归船。 残蝉更唤斜阳好,衬出金刚翠筱边。