次 cì 韵 yùn 净 jìng 照 zhào - - 方 fāng 岳 yuè
一 yī 筇 qióng 一 yī 衲 nà 出 chū 山 shān 相 xiāng , , 不 bù 道 dào 斯 sī 人 rén 故 gù 可 kě 人 rén 。 。
我 wǒ 已 yǐ 久 jiǔ 闻 wén 挥 huī 翰 hàn 手 shǒu , , 师 shī 宁 níng 相 xiāng 对 duì 坐 zuò 禅 chán 身 shēn 。 。
山 shān 林 lín 有 yǒu 味 wèi 青 qīng 灯 dēng 古 gǔ , , 天 tiān 地 dì 无 wú 情 qíng 白 bái 发 fà 新 xīn 。 。
认 rèn 取 qǔ 本 běn 来 lái 真 zhēn 面 miàn 目 mù , , 瀑 pù 泉 quán 诗 shī 好 hǎo 未 wèi 知 zhī 津 jīn 。 。
次韵净照。宋代。方岳。一筇一衲出山相,不道斯人故可人。 我已久闻挥翰手,师宁相对坐禅身。 山林有味青灯古,天地无情白发新。 认取本来真面目,瀑泉诗好未知津。