丁 dīng 亥 hài 清 qīng 明 míng 和 hé 昭 zhāo 德 dé 侄 zhí 孙 sūn 韵 yùn - - 何 hé 梦 mèng 桂 guì
风 fēng 吹 chuī 苦 kǔ 楝 liàn 结 jié 轻 qīng 寒 hán , , 乾 gān 石 shí 青 qīng 精 jīng 屋 wū 半 bàn 间 jiān 。 。
泼 pō 火 huǒ 雨 yǔ 收 shōu 春 chūn 树 shù 绿 lǜ , , 踏 tà 青 qīng 人 rén 出 chū 画 huà 帘 lián 闲 xián 。 。
红 hóng 颜 yán 白 bái 发 fà 悲 bēi 欢 huān 事 shì , , 旧 jiù 日 rì 新 xīn 年 nián 梦 mèng 觉 jué 关 guān 。 。
满 mǎn 地 dì 落 luò 花 huā 啼 tí 鸟 niǎo 急 jí , , 天 tiān 涯 yá 游 yóu 子 zǐ 几 jǐ 时 shí 还 hái 。 。
丁亥清明和昭德侄孙韵。宋代。何梦桂。风吹苦楝结轻寒,乾石青精屋半间。 泼火雨收春树绿,踏青人出画帘闲。 红颜白发悲欢事,旧日新年梦觉关。 满地落花啼鸟急,天涯游子几时还。