和 hé 魏 wèi 竹 zhú 溪 xī 秋 qiū 后 hòu 病 bìng 起 qǐ 诗 shī 韵 yùn - - 林 lín 景 jǐng 清 qīng
华 huá 屋 wū 沈 shěn 沈 shěn 覆 fù 绿 lǜ 阴 yīn , , 柴 zhài 门 mén 静 jìng 掩 yǎn 碧 bì 苔 tái 深 shēn 。 。
闲 xián 情 qíng 卧 wò 听 tīng 南 nán 山 shān 雨 yǔ , , 清 qīng 梦 mèng 惊 jīng 回 huí 午 wǔ 夜 yè 砧 zhēn 。 。
酒 jiǔ 熟 shú 可 kě 招 zhāo 邻 lín 叟 sǒu 醉 zuì , , 功 gōng 成 chéng 不 bù 愧 kuì 古 gǔ 人 rén 心 xīn 。 。
传 chuán 家 jiā 留 liú 得 dé 兰 lán 亭 tíng 墨 mò , , 闲 xián 向 xiàng 窗 chuāng 前 qián 教 jiào 子 zǐ 临 lín 。 。
和魏竹溪秋后病起诗韵。明代。林景清。华屋沈沈覆绿阴,柴门静掩碧苔深。 闲情卧听南山雨,清梦惊回午夜砧。 酒熟可招邻叟醉,功成不愧古人心。 传家留得兰亭墨,闲向窗前教子临。