东 dōng 归 guī 望 wàng 华 huà 山 shān - - 吴 wú 融 róng
碧 bì 莲 lián 重 chóng 叠 dié 在 zài 青 qīng 冥 míng , , 落 luò 日 rì 垂 chuí 鞭 biān 缓 huǎn 客 kè 程 chéng 。 。
不 bù 奈 nài 春 chūn 烟 yān 笼 lóng 暗 àn 澹 dàn , , 可 kě 堪 kān 秋 qiū 雨 yǔ 洗 xǐ 分 fēn 明 míng 。 。
南 nán 边 biān 已 yǐ 放 fàng 三 sān 千 qiān 马 mǎ , , 北 běi 面 miàn 犹 yóu 标 biāo 百 bǎi 二 èr 城 chéng 。 。
只 zhǐ 怕 pà 仙 xiān 人 rén 抚 fǔ 高 gāo 掌 zhǎng , , 年 nián 年 nián 相 xiāng 见 jiàn 是 shì 空 kōng 行 xíng 。 。
东归望华山。唐代。吴融。碧莲重叠在青冥,落日垂鞭缓客程。 不奈春烟笼暗澹,可堪秋雨洗分明。 南边已放三千马,北面犹标百二城。 只怕仙人抚高掌,年年相见是空行。