和 hé 冯 féng 扬 yáng 善 shàn 韵 yùn - - 耶 yē 律 lǜ 楚 chǔ 材 cái
扬 yáng 善 shàn 从 cóng 来 lái 慕 mù 晋 jìn 卿 qīng , , 沧 cāng 浪 láng 浊 zhuó 处 chù 不 bù 濯 zhuó 缨 yīng 。 。
关 guān 东 dōng 易 yì 学 xué 孰 shú 能 néng 与 yǔ , , 冀 jì 北 běi 诗 shī 声 shēng 莫 mò 与 yǔ 京 jīng 。 。
今 jīn 日 rì 穷 qióng 途 tú 虽 suī 蹇 jiǎn 剥 bō , , 他 tā 时 shí 行 háng 道 dào 自 zì 亨 hēng 贞 zhēn 。 。
须 xū 知 zhī 遁 dùn 世 shì 元 yuán 无 wú 闷 mèn , , 莫 mò 怨 yuàn 龙 lóng 钟 zhōng 出 chū 帝 dì 城 chéng 。 。
和冯扬善韵。元代。耶律楚材。扬善从来慕晋卿,沧浪浊处不濯缨。 关东易学孰能与,冀北诗声莫与京。 今日穷途虽蹇剥,他时行道自亨贞。 须知遁世元无闷,莫怨龙钟出帝城。