自 zì 赵 zhào 城 chéng 还 hái 府 fǔ - - 曹 cáo 之 zhī 谦 qiān
简 jiǎn 子 zǐ 城 chéng 边 biān 过 guò 尽 jǐn 春 chūn , , 却 què 寻 xún 归 guī 路 lù 并 bìng 清 qīng 汾 fén 。 。
落 luò 花 huā 乱 luàn 逐 zhú 溶 róng 溶 róng 水 shuǐ , , 远 yuǎn 树 shù 低 dī 连 lián 漠 mò 漠 mò 云 yún 。 。
姑 gū 射 shè 雨 yǔ 晴 qíng 山 shān 似 shì 染 rǎn , , 洞 dòng 羊 yáng 风 fēng 暖 nuǎn 草 cǎo 如 rú 薰 xūn 。 。
独 dú 怜 lián 疲 pí 俗 sú 诛 zhū 求 qiú 困 kùn , , 愁 chóu 叹 tàn 声 shēng 多 duō 不 bù 可 kě 闻 wén 。 。
自赵城还府。元代。曹之谦。简子城边过尽春,却寻归路并清汾。 落花乱逐溶溶水,远树低连漠漠云。 姑射雨晴山似染,洞羊风暖草如薰。 独怜疲俗诛求困,愁叹声多不可闻。