牡 mǔ 丹 dān 盛 shèng 开 kāi 对 duì 之 zhī 感 gǎn 叹 tàn 寄 jì 秘 mì 阁 gé 侍 shì 郎 láng - - 李 lǐ 昉 fǎng
白 bái 公 gōng 曾 céng 咏 yǒng 牡 mǔ 丹 dān 芳 fāng , , 一 yī 种 zhǒng 鲜 xiān 妍 yán 独 dú 异 yì 常 cháng 。 。
眼 yǎn 底 dǐ 见 jiàn 伊 yī 真 zhēn 国 guó 色 sè , , 鼻 bí 头 tóu 闻 wén 者 zhě 是 shì 天 tiān 香 xiāng 。 。
朝 cháo 含 hán 宿 sù 雨 yǔ 低 dī 垂 chuí 泪 lèi , , 晚 wǎn 背 bèi 残 cán 阳 yáng 暗 àn 断 duàn 肠 cháng 。 。
多 duō 病 bìng 老 lǎo 翁 wēng 争 zhēng 奈 nài 向 xiàng , , 寄 jì 诗 shī 遥 yáo 问 wèn 少 shào 年 nián 郎 láng 。 。
牡丹盛开对之感叹寄秘阁侍郎。宋代。李昉。白公曾咏牡丹芳,一种鲜妍独异常。 眼底见伊真国色,鼻头闻者是天香。 朝含宿雨低垂泪,晚背残阳暗断肠。 多病老翁争奈向,寄诗遥问少年郎。