雁 yàn 荡 dàng - - 文 wén 林 lín
肩 jiān 舆 yú 倒 dào 挽 wǎn 百 bǎi 丈 zhàng 强 qiáng , , 鸟 niǎo 道 dào 斗 dòu 绝 jué 缘 yuán 青 qīng 苍 cāng 。 。
风 fēng 撩 liāo 瀑 pù 布 bù 雨 yǔ 喷 pēn 面 miàn , , 天 tiān 堕 duò 石 shí 梯 tī 云 yún 满 mǎn 裳 shang 。 。
谷 gǔ 中 zhōng 鸡 jī 鸣 míng 万 wàn 籁 lài 寂 jì , , 涧 jiàn 底 dǐ 花 huā 发 fā 千 qiān 岩 yán 香 xiāng 。 。
自 zì 惭 cán 凡 fán 骨 gǔ 不 bù 可 kě 住 zhù , , 落 luò 日 rì 怅 chàng 望 wàng 仙 xiān 人 rén 乡 xiāng 。 。
雁荡。明代。文林。肩舆倒挽百丈强,鸟道斗绝缘青苍。 风撩瀑布雨喷面,天堕石梯云满裳。 谷中鸡鸣万籁寂,涧底花发千岩香。 自惭凡骨不可住,落日怅望仙人乡。