赋 fù 得 dé 杨 yáng 柳 liǔ - - 方 fāng 蕖 qú
闲 xián 杏 xìng 欹 yī 桃 táo 最 zuì 可 kě 怜 lián , , 东 dōng 风 fēng 飖 yáo 漾 yàng 绿 lǜ 丝 sī 牵 qiān 。 。
金 jīn 衣 yī 公 gōng 子 zǐ 饶 ráo 簧 huáng 舌 shé , , 绣 xiù 陌 mò 行 xíng 人 rén 系 xì 画 huà 船 chuán 。 。
隋 suí 帝 dì 宫 gōng 墙 qiáng 千 qiān 树 shù 雪 xuě , , 陶 táo 家 jiā 门 mén 巷 xiàng 五 wǔ 株 zhū 烟 yān 。 。
闺 guī 中 zhōng 悔 huǐ 杀 shā 封 fēng 侯 hóu 事 shì , , 几 jǐ 度 dù 登 dēng 楼 lóu 思 sī 惘 wǎng 然 rán 。 。
赋得杨柳。明代。方蕖。闲杏欹桃最可怜,东风飖漾绿丝牵。 金衣公子饶簧舌,绣陌行人系画船。 隋帝宫墙千树雪,陶家门巷五株烟。 闺中悔杀封侯事,几度登楼思惘然。