赋 fù 得 dé 清 qīng 怨 yuàn - - 李 lǐ 孙 sūn 宸 chén
脉 mò 脉 mò 幽 yōu 情 qíng 欲 yù 诉 sù 谁 shuí , , 旧 jiù 怀 huái 新 xīn 恨 hèn 总 zǒng 难 nán 追 zhuī 。 。
花 huā 前 qián 有 yǒu 约 yuē 寒 hán 盟 méng 后 hòu , , 梦 mèng 里 lǐ 成 chéng 欢 huān 乍 zhà 醒 xǐng 时 shí 。 。
夜 yè 雨 yǔ 孤 gū 窗 chuāng 风 fēng 自 zì 掩 yǎn , , 春 chūn 残 cán 虚 xū 幌 huǎng 月 yuè 深 shēn 垂 chuí 。 。
芳 fāng 心 xīn 未 wèi 分 fēn 同 tóng 流 liú 水 shuǐ , , 多 duō 恐 kǒng 韶 sháo 华 huá 易 yì 旧 jiù 期 qī 。 。
赋得清怨。明代。李孙宸。脉脉幽情欲诉谁,旧怀新恨总难追。 花前有约寒盟后,梦里成欢乍醒时。 夜雨孤窗风自掩,春残虚幌月深垂。 芳心未分同流水,多恐韶华易旧期。