登 dēng 齐 qí 山 shān 翠 cuì 微 wēi 亭 tíng - - 李 lǐ 昌 chāng 祺 qí
伤 shāng 春 chūn 惜 xī 别 bié 总 zǒng 关 guān 心 xīn , , 愁 chóu 对 duì 莺 yīng 花 huā 思 sī 不 bù 禁 jīn 。 。
外 wài 地 dì 逢 féng 人 rén 偏 piān 感 gǎn 慨 kǎi , , 他 tā 乡 xiāng 吊 diào 古 gǔ 强 qiáng 登 dēng 临 lín 。 。
天 tiān 连 lián 秋 qiū 浦 pǔ 帆 fān 樯 qiáng 远 yuǎn , , 日 rì 射 shè 晴 qíng 波 bō 岛 dǎo 屿 yǔ 深 shēn 。 。
犹 yóu 有 yǒu 翠 cuì 微 wēi 遗 yí 趾 zhǐ 在 zài , , 樊 fán 川 chuān 佳 jiā 句 jù 重 zhòng 南 nán 金 jīn 。 。
登齐山翠微亭。明代。李昌祺。伤春惜别总关心,愁对莺花思不禁。 外地逢人偏感慨,他乡吊古强登临。 天连秋浦帆樯远,日射晴波岛屿深。 犹有翠微遗趾在,樊川佳句重南金。