与 yǔ 茂 mào 秦 qín 金 jīn 山 shān 寺 sì 亭 tíng 上 shàng 望 wàng 西 xī 湖 hú - - 李 lǐ 攀 pān 龙 lóng
孤 gū 亭 tíng 遥 yáo 上 shàng 翠 cuì 微 wēi 重 zhòng , , 槛 kǎn 外 wài 空 kōng 林 lín 何 hé 处 chǔ 钟 zhōng 。 。
秋 qiū 到 dào 诸 zhū 天 tiān 开 kāi 薝 zhān 卜 bo , , 湖 hú 连 lián 双 shuāng 阙 quē 散 sàn 芙 fú 蓉 róng 。 。
云 yún 光 guāng 忽 hū 落 luò 鼋 yuán 鼍 tuó 窟 kū , , 雨 yǔ 色 sè 飞 fēi 来 lái 鸑 yuè 鷟 zhuó 峰 fēng 。 。
自 zì 信 xìn 登 dēng 临 lín 能 néng 作 zuò 赋 fù , , 肯 kěn 令 lìng 陶 táo 谢 xiè 不 bù 相 xiāng 从 cóng 。 。
与茂秦金山寺亭上望西湖。明代。李攀龙。孤亭遥上翠微重,槛外空林何处钟。 秋到诸天开薝卜,湖连双阙散芙蓉。 云光忽落鼋鼍窟,雨色飞来鸑鷟峰。 自信登临能作赋,肯令陶谢不相从。