春 chūn 日 rì 楼 lóu 居 jū - - 沈 shěn 定 dìng 王 wáng
自 zì 甘 gān 养 yǎng 拙 zhuō 转 zhuǎn 愁 chóu 轻 qīng , , 高 gāo 卧 wò 春 chūn 风 fēng 潞 lù 子 zǐ 城 chéng 。 。
几 jǐ 处 chù 断 duàn 云 yún 还 hái 独 dú 鸟 niǎo , , 谁 shuí 家 jiā 深 shēn 树 shù 响 xiǎng 流 liú 莺 yīng 。 。
校 jiào 书 shū 积 jī 岁 suì 非 fēi 成 chéng 癖 pǐ , , 乐 lè 圣 shèng 当 dāng 时 shí 已 yǐ 近 jìn 清 qīng 。 。
万 wàn 事 shì 古 gǔ 来 lái 惟 wéi 结 jié 舌 shé , , 传 chuán 经 jīng 应 yīng 许 xǔ 汉 hàn 更 gēng 生 shēng 。 。
春日楼居。明代。沈定王。自甘养拙转愁轻,高卧春风潞子城。 几处断云还独鸟,谁家深树响流莺。 校书积岁非成癖,乐圣当时已近清。 万事古来惟结舌,传经应许汉更生。