华 huá 从 cóng 龙 lóng 在 zài 祗 zhī 陀 tuó 馈 kuì 鹤 hè 顶 dǐng 梅 méi 次 cì 韵 yùn - - 邵 shào 宝 bǎo
十 shí 个 gè 梅 méi 题 tí 鹤 hè 顶 dǐng 丹 dān , , 僧 sēng 家 jiā 澹 dàn 泊 bó 助 zhù 清 qīng 酸 suān 。 。
病 bìng 须 xū 入 rù 药 yào 非 fēi 无 wú 用 yòng , , 老 lǎo 负 fù 调 tiáo 羹 gēng 正 zhèng 未 wèi 安 ān 。 。
他 tā 石 shí 倚 yǐ 云 yún 风 fēng 骨 gǔ 瘦 shòu , , 我 wǒ 泉 quán 落 luò 涧 jiàn 露 lù 华 huá 寒 hán 。 。
报 bào 君 jūn 欲 yù 拓 tà 唐 táng 人 rén 篆 zhuàn , , 雨 yǔ 蚀 shí 莓 méi 苔 tái 迹 jī 已 yǐ 漫 màn 。 。
华从龙在祗陀馈鹤顶梅次韵。明代。邵宝。十个梅题鹤顶丹,僧家澹泊助清酸。 病须入药非无用,老负调羹正未安。 他石倚云风骨瘦,我泉落涧露华寒。 报君欲拓唐人篆,雨蚀莓苔迹已漫。