孙 sūn 子 zi 升 shēng 过 guò 访 fǎng - - 宗 zōng 臣 chén
四 sì 海 hǎi 宾 bīn 朋 péng 旧 jiù 不 bù 疏 shū , , 可 kě 怜 lián 踪 zōng 迹 jī 断 duàn 樵 qiáo 渔 yú 。 。
白 bái 蘋 píng 客 kè 到 dào 秋 qiū 江 jiāng 雨 yǔ , , 赤 chì 雁 yàn 吾 wú 愁 chóu 隔 gé 岁 suì 书 shū 。 。
湖 hú 上 shàng 一 yī 尊 zūn 停 tíng 夕 xī 吹 chuī , , 山 shān 中 zhōng 十 shí 日 rì 把 bǎ 寒 hán 裾 jū 。 。
知 zhī 君 jūn 即 jí 草 cǎo 明 míng 光 guāng 赋 fù , , 空 kōng 有 yǒu 相 xiāng 思 sī 到 dào 敝 bì 庐 lú 。 。
孙子升过访。明代。宗臣。四海宾朋旧不疏,可怜踪迹断樵渔。 白蘋客到秋江雨,赤雁吾愁隔岁书。 湖上一尊停夕吹,山中十日把寒裾。 知君即草明光赋,空有相思到敝庐。