鸡 jī 笼 lóng 山 shān 赋 fù 得 dé 台 tái 城 chéng 怀 huái 古 gǔ 得 dé 离 lí 字 zì - - 柳 liǔ 应 yīng 芳 fāng
台 tái 城 chéng 遗 yí 迹 jī 动 dòng 凄 qī 其 qí , , 总 zǒng 为 wèi 前 qián 朝 cháo 足 zú 乱 luàn 离 lí 。 。
旧 jiù 路 lù 人 rén 非 fēi 芳 fāng 草 cǎo 在 zài , , 故 gù 宫 gōng 春 chūn 尽 jǐn 落 luò 花 huā 知 zhī 。 。
江 jiāng 山 shān 白 bái 首 shǒu 犹 yóu 余 yú 恨 hèn , , 鸟 niǎo 雀 què 黄 huáng 昏 hūn 亦 yì 自 zì 悲 bēi 。 。
更 gèng 是 shì 伤 shāng 心 xīn 张 zhāng 绪 xù 柳 liǔ , , 年 nián 年 nián 空 kōng 被 bèi 野 yě 风 fēng 吹 chuī 。 。
鸡笼山赋得台城怀古得离字。明代。柳应芳。台城遗迹动凄其,总为前朝足乱离。 旧路人非芳草在,故宫春尽落花知。 江山白首犹余恨,鸟雀黄昏亦自悲。 更是伤心张绪柳,年年空被野风吹。