期 qī 高 gāo 公 gōng 子 zǐ 不 bù 至 zhì 分 fēn 韵 yùn 得 dé 佳 jiā 字 zì - - 唐 táng 之 zhī 淳 chún
坐 zuò 起 qǐ 对 duì 凉 liáng 雨 yǔ , , 绿 lǜ 苔 tái 生 shēng 碧 bì 阶 jiē 。 。
如 rú 何 hé 跬 kuǐ 步 bù 间 jiān , , 竟 jìng 作 zuò 万 wàn 里 lǐ 乖 guāi 。 。
远 yuǎn 雁 yàn 送 sòng 秋 qiū 色 sè , , 白 bái 云 yún 满 mǎn 秦 qín 淮 huái 。 。
所 suǒ 思 sī 如 rú 钟 zhōng 山 shān , , 日 rì 夕 xī 空 kōng 自 zì 佳 jiā 。 。
何 hé 能 néng 一 yī 飞 fēi 堕 duò , , 翔 xiáng 泳 yǒng 展 zhǎn 中 zhōng 怀 huái 。 。
期高公子不至分韵得佳字。明代。唐之淳。坐起对凉雨,绿苔生碧阶。 如何跬步间,竟作万里乖。 远雁送秋色,白云满秦淮。 所思如钟山,日夕空自佳。 何能一飞堕,翔泳展中怀。