山 shān 花 huā 落 luò - - 郭 guō 之 zhī 奇 qí
空 kōng 山 shān 亦 yì 自 zì 花 huā , , 花 huā 落 luò 倍 bèi 堪 kān 嗟 jiē 。 。 春 chūn 风 fēng 何 hé 太 tài 迷 mí , , 不 bù 忍 rěn 春 chūn 光 guāng 天 tiān 一 yī 涯 yá 。 。
花 huā 知 zhī 春 chūn 欲 yù 去 qù , , 春 chūn 亦 yì 不 bù 能 néng 为 wéi 花 huā 虑 lǜ 。 。 一 yī 片 piàn 从 cóng 风 fēng 一 yī 片 piàn 留 liú , , 留 liú 向 xiàng 空 kōng 山 shān 有 yǒu 春 chūn 处 chù 。 。
山花落。明代。郭之奇。空山亦自花,花落倍堪嗟。春风何太迷,不忍春光天一涯。 花知春欲去,春亦不能为花虑。一片从风一片留,留向空山有春处。