和 hé 王 wáng 提 tí 学 xué 先 xiān 生 shēng 雪 xuě 后 hòu 游 yóu 玉 yù 山 shān - - 庄 zhuāng 昶 chǎng
乾 qián 坤 kūn 何 hé 处 chǔ 且 qiě 诗 shī 名 míng , , 三 sān 十 shí 六 liù 峰 fēng 刚 gāng 雪 xuě 晴 qíng 。 。
病 bìng 野 yě 我 wǒ 谁 shuí 堪 kān 鹿 lù 驾 jià , , 此 cǐ 山 shān 天 tiān 本 běn 做 zuò 仙 xiān 城 chéng 。 。
人 rén 徒 tú 瑶 yáo 草 cǎo 拈 niān 相 xiāng 谑 xuè , , 公 gōng 有 yǒu 儒 rú 丹 dān 自 zì 养 yǎng 成 chéng 。 。
石 shí 室 shì 肯 kěn 容 róng 分 fēn 半 bàn 榻 tà , , 静 jìng 焚 fén 香 xiāng 坐 zuò 了 le 心 xīn 兵 bīng 。 。
和王提学先生雪后游玉山。明代。庄昶。乾坤何处且诗名,三十六峰刚雪晴。 病野我谁堪鹿驾,此山天本做仙城。 人徒瑶草拈相谑,公有儒丹自养成。 石室肯容分半榻,静焚香坐了心兵。