归 guī 宗 zōng 寺 sì 呈 chéng 天 tiān 然 rán 和 hé 尚 shàng - - 陈 chén 子 zi 升 shēng
四 sì 十 shí 年 nián 前 qián 恨 hèn 不 bù 同 tóng , , 高 gāo 山 shān 忽 hū 仰 yǎng 客 kè 途 tú 中 zhōng 。 。
面 miàn 当 dàng 真 zhēn 处 chù 才 cái 云 yún 识 shí , , 心 xīn 待 dài 归 guī 时 shí 更 gèng 叩 kòu 空 kōng 。 。
墨 mò 碣 jié 字 zì 彯 piǎo 池 chí 水 shuǐ 净 jìng , , 雪 xuě 房 fáng 炉 lú 射 shè 殿 diàn 灯 dēng 红 hóng 。 。
欣 xīn 从 cóng 两 liǎng 世 shì 师 shī 承 chéng 地 dì , , 况 kuàng 自 zì 昙 tán 摩 mó 海 hǎi 岸 àn 东 dōng 。 。
归宗寺呈天然和尚。明代。陈子升。四十年前恨不同,高山忽仰客途中。 面当真处才云识,心待归时更叩空。 墨碣字彯池水净,雪房炉射殿灯红。 欣从两世师承地,况自昙摩海岸东。