晴 qíng 发 fā - - 陆 lù 深 shēn
气 qì 爽 shuǎng 钟 zhōng 声 shēng 远 yuǎn , , 天 tiān 空 kōng 鸟 niǎo 影 yǐng 微 wēi 。 。
樯 qiáng 头 tóu 分 fēn 曙 shǔ 色 sè , , 席 xí 背 bèi 引 yǐn 朝 zhāo 晖 huī 。 。
水 shuǐ 乱 luàn 添 tiān 新 xīn 涨 zhǎng , , 沙 shā 明 míng 合 hé 旧 jiù 矶 jī 。 。
田 tián 家 jiā 沾 zhān 足 zú 否 fǒu , , 天 tiān 遣 qiǎn 远 yuǎn 人 rén 归 guī 。 。
晴发。明代。陆深。气爽钟声远,天空鸟影微。 樯头分曙色,席背引朝晖。 水乱添新涨,沙明合旧矶。 田家沾足否,天遣远人归。