秋 qiū 日 rì 登 dēng 高 gāo 用 yòng 前 qián 韵 yùn - - 区 qū 越 yuè
偶 ǒu 尔 ěr 当 dāng 年 nián 落 luò 帽 mào 风 fēng , , 后 hòu 来 lái 戈 gē 戟 jǐ 日 rì 相 xiāng 攻 gōng 。 。
风 fēng 流 liú 意 yì 致 zhì 难 nán 量 liáng 度 dù , , 朱 zhū 墨 mò 研 yán 磨 mó 自 zì 异 yì 同 tóng 。 。
天 tiān 气 qì 朗 lǎng 清 qīng 真 zhēn 物 wù 外 wài , , 琴 qín 樽 zūn 萧 xiāo 散 sàn 亦 yì 闲 xián 中 zhōng 。 。
黄 huáng 云 yún 不 bú 是 shì 龙 lóng 山 shān 饮 yǐn , , 文 wén 学 xué 彬 bīn 彬 bīn 两 liǎng 病 bìng 翁 wēng 。 。
秋日登高用前韵。明代。区越。偶尔当年落帽风,后来戈戟日相攻。 风流意致难量度,朱墨研磨自异同。 天气朗清真物外,琴樽萧散亦闲中。 黄云不是龙山饮,文学彬彬两病翁。