春 chūn 末 mò 梅 méi 柳 liǔ 方 fāng 盛 shèng 有 yǒu 感 gǎn - - 区 qū 越 yuè
烟 yān 雨 yǔ 江 jiāng 梅 méi 尚 shàng 带 dài 青 qīng , , 桃 táo 花 huā 烂 làn 漫 màn 柳 liǔ 轻 qīng 盈 yíng 。 。
眼 yǎn 看 kàn 百 bǎi 物 wù 趋 qū 时 shí 变 biàn , , 谁 shuí 谓 wèi 东 dōng 风 fēng 不 bù 世 shì 情 qíng 。 。
青 qīng 海 hǎi 生 shēng 全 quán 多 duō 富 fù 老 lǎo , , 朝 zhāo 歌 gē 荡 dàng 涤 dí 有 yǒu 虞 yú 生 shēng 。 。
溪 xī 山 shān 何 hé 处 chǔ 堪 kān 行 xíng 乐 lè , , 布 bù 谷 gǔ 劳 láo 劳 láo 且 qiě 劝 quàn 耕 gēng 。 。
春末梅柳方盛有感。明代。区越。烟雨江梅尚带青,桃花烂漫柳轻盈。 眼看百物趋时变,谁谓东风不世情。 青海生全多富老,朝歌荡涤有虞生。 溪山何处堪行乐,布谷劳劳且劝耕。