玉 yù 笙 shēng 为 wèi 陆 lù 国 guó 瑞 ruì 赋 fù - - 张 zhāng 翥 zhù
曾 céng 听 tīng 仙 xiān 人 rén 白 bái 玉 yù 笙 shēng , , 飞 fēi 琼 qióng 有 yǒu 谱 pǔ 学 xué 初 chū 成 chéng 。 。
碧 bì 桃 táo 半 bàn 向 xiàng 露 lù 中 zhōng 落 luò , , 采 cǎi 凤 fèng 忽 hū 来 lái 云 yún 际 jì 鸣 míng 。 。
瑟 sè 响 xiǎng 洞 dòng 庭 tíng 空 kōng 写 xiě 恨 hèn , , 磬 qìng 浮 fú 瀛 yíng 海 hǎi 不 bù 传 chuán 声 shēng 。 。
何 hé 如 rú 吹 chuī 上 shàng 扁 piān 舟 zhōu 去 qù , , 秋 qiū 满 mǎn 西 xī 湖 hú 月 yuè 正 zhèng 明 míng 。 。
玉笙为陆国瑞赋。元代。张翥。曾听仙人白玉笙,飞琼有谱学初成。 碧桃半向露中落,采凤忽来云际鸣。 瑟响洞庭空写恨,磬浮瀛海不传声。 何如吹上扁舟去,秋满西湖月正明。