山 shān 殿 diàn 秋 qiū 居 jū 和 hé 端 duān 止 zhǐ 上 shàng 人 rén - - 梁 liáng 燧 suì
树 shù 古 gǔ 秋 qiū 声 shēng 隐 yǐn 上 shàng 方 fāng , , 白 bái 云 yún 缭 liáo 绕 rào 护 hù 虚 xū 堂 táng 。 。
钟 zhōng 残 cán 山 shān 殿 diàn 蝉 chán 初 chū 咽 yàn , , 叶 yè 落 luò 空 kōng 林 lín 径 jìng 满 mǎn 霜 shuāng 。 。
窗 chuāng 冷 lěng 放 fàng 参 cān 僧 sēng 过 guò 午 wǔ , , 月 yuè 明 míng 趺 fū 坐 zuò 石 shí 为 wèi 床 chuáng 。 。
吟 yín 踪 zōng 也 yě 罕 hǎn 来 lái 城 chéng 市 shì , , 几 jǐ 度 dù 寻 xún 幽 yōu 到 dào 竹 zhú 房 fáng 。 。
山殿秋居和端止上人。明代。梁燧。树古秋声隐上方,白云缭绕护虚堂。 钟残山殿蝉初咽,叶落空林径满霜。 窗冷放参僧过午,月明趺坐石为床。 吟踪也罕来城市,几度寻幽到竹房。