次 cì 李 lǐ 宗 zōng 烈 liè 韵 yùn - - 张 zhāng 以 yǐ 宁 níng
坐 zuò 来 lái 落 luò 叶 yè 两 liǎng 三 sān 声 shēng , , 野 yě 菊 jú 开 kāi 时 shí 雨 yǔ 满 mǎn 城 chéng 。 。
作 zuò 客 kè 愁 chóu 多 duō 仍 réng 岁 suì 晚 wǎn , , 还 huán 家 jiā 梦 mèng 远 yuǎn 易 yì 天 tiān 明 míng 。 。
古 gǔ 时 shí 豪 háo 杰 jié 有 yǒu 遗 yí 恨 hèn , , 秋 qiū 日 rì 溪 xī 山 shān 无 wú 俗 sú 情 qíng 。 。
君 jūn 可 kě 归 guī 欤 yú 吾 wú 未 wèi 得 dé , , 百 bǎi 年 nián 怀 huái 抱 bào 向 xiàng 谁 shuí 倾 qīng 。 。
次李宗烈韵。明代。张以宁。坐来落叶两三声,野菊开时雨满城。 作客愁多仍岁晚,还家梦远易天明。 古时豪杰有遗恨,秋日溪山无俗情。 君可归欤吾未得,百年怀抱向谁倾。