登 dēng 最 zuì 高 gāo 亭 tíng - - 张 zhāng 天 tiān 赋 fù
山 shān 城 chéng 微 wēi 雨 yǔ 夜 yè 生 shēng 凉 liáng , , 月 yuè 上 shàng 山 shān 头 tóu 喜 xǐ 复 fù 光 guāng 。 。
荆 jīng 棘 jí 已 yǐ 除 chú 当 dāng 日 rì 秽 huì , , 桂 guì 兰 lán 新 xīn 放 fàng 九 jiǔ 秋 qiū 香 xiāng 。 。
岩 yán 花 huā 带 dài 笑 xiào 留 liú 人 rén 醉 zuì , , 野 yě 鹤 hè 忘 wàng 机 jī 见 jiàn 客 kè 忙 máng 。 。
遥 yáo 指 zhǐ 西 xī 郊 jiāo 在 zài 乾 gān 上 shàng , , 美 měi 人 rén 平 píng 地 dì 着 zhe 黄 huáng 裳 cháng 。 。
登最高亭。明代。张天赋。山城微雨夜生凉,月上山头喜复光。 荆棘已除当日秽,桂兰新放九秋香。 岩花带笑留人醉,野鹤忘机见客忙。 遥指西郊在乾上,美人平地着黄裳。