和 hé 悯 mǐn 乱 luàn 诗 shī 其 qí 二 èr - - 彭 péng 孙 sūn 贻 yí
白 bái 首 shǒu 老 lǎo 人 rén 谈 tán 宿 sù 昔 xī , , 黄 huáng 衣 yì 甲 jiǎ 士 shì 卧 wò 弓 gōng 刀 dāo 。 。
胡 hú 沙 shā 夜 yè 合 hé 来 lái 姑 gū 衍 yǎn , , 阴 yīn 雨 yǔ 春 chūn 深 shēn 怨 yuàn 伯 bó 劳 láo 。 。
两 liǎng 税 shuì 荒 huāng 村 cūn 䫝 fǔ 井 jǐng 灶 zào , , 三 sān 旌 jīng 圭 guī 窦 dòu 断 duàn 干 gàn 旄 máo 。 。
可 kě 怜 lián 圣 shèng 主 zhǔ 轮 lún 台 tái 诏 zhào , , 短 duǎn 壁 bì 高 gāo 梁 liáng 挂 guà 椽 chuán 曹 cáo 。 。
和悯乱诗 其二。明代。彭孙贻。白首老人谈宿昔,黄衣甲士卧弓刀。 胡沙夜合来姑衍,阴雨春深怨伯劳。 两税荒村䫝井灶,三旌圭窦断干旄。 可怜圣主轮台诏,短壁高梁挂椽曹。