尚 shàng 絅 jiōng 斋 zhāi , , 为 wèi 洞 dòng 霄 xiāo 郎 láng 可 kě 道 dào 赋 fù - - 张 zhāng 昱 yù
衣 yī 锦 jǐn 能 néng 怀 huái 尚 shàng 絅 jiōng 心 xīn , , 闇 àn 然 rán 师 shī 道 dào 重 chóng 山 shān 林 lín 。 。
玉 yù 因 yīn 韫 yùn 椟 dú 知 zhī 无 wú 价 jià , , 琴 qín 到 dào 希 xī 声 shēng 是 shì 大 dà 音 yīn 。 。
蝶 dié 化 huà 梦 mèng 魂 hún 高 gāo 枕 zhěn 后 hòu , , 鹤 hè 鸣 míng 秋 qiū 水 shuǐ 万 wàn 山 shān 深 shēn 。 。
青 qīng 苔 tái 黄 huáng 叶 yè 空 kōng 岩 yán 畔 pàn , , 俗 sú 驾 jià 何 hé 由 yóu 得 de 一 yī 寻 xún ? ?
尚絅斋,为洞霄郎可道赋。元代。张昱。衣锦能怀尚絅心,闇然师道重山林。 玉因韫椟知无价,琴到希声是大音。 蝶化梦魂高枕后,鹤鸣秋水万山深。 青苔黄叶空岩畔,俗驾何由得一寻?