安 ān 素 sù 处 chǔ 士 shì 畴 chóu 隐 yǐn 次 cì 郑 zhèng 遂 suì 昌 chāng 韵 yùn - - 虞 yú 堪 kān
沧 cāng 海 hǎi 扬 yáng 尘 chén 澒 hòng 洞 dòng 时 shí , , 茫 máng 茫 máng 白 bái 日 rì 闪 shǎn 朱 zhū 旗 qí 。 。
田 tián 间 jiān 勿 wù 怪 guài 小 xiǎo 结 jié 屋 wū , , 世 shì 上 shàng 更 gèng 谁 shuí 能 néng 采 cǎi 芝 zhī 。 。
烟 yān 雨 yǔ 荒 huāng 村 cūn 归 guī 牧 mù 竖 shù , , 风 fēng 波 bō 极 jí 浦 pǔ 见 jiàn 渔 yú 师 shī 。 。
清 qīng 晨 chén 出 chū 耕 gēng 晚 wǎn 入 rù 息 xī , , 三 sān 尺 chǐ 黄 huáng 鱼 yú 足 zú 办 bàn 炊 chuī 。 。
安素处士畴隐次郑遂昌韵。明代。虞堪。沧海扬尘澒洞时,茫茫白日闪朱旗。 田间勿怪小结屋,世上更谁能采芝。 烟雨荒村归牧竖,风波极浦见渔师。 清晨出耕晚入息,三尺黄鱼足办炊。