闻 wén 谈 tán 偏 piān 髯 rán 老 lǎo 仙 xiān 者 zhě 一 yī 首 shǒu - - 黄 huáng 省 shěng 曾 céng
太 tài 白 bái 峡 xiá 里 lǐ 偏 piān 髯 rán 翁 wēng , , 灵 líng 踪 zōng 难 nán 觅 mì 栖 qī 真 zhēn 处 chù 。 。
高 gāo 坛 tán 黄 huáng 石 shí 为 wèi 故 gù 人 rén , , 古 gǔ 岳 yuè 青 qīng 松 sōng 是 shì 年 nián 岁 suì 。 。
绿 lǜ 鬓 bìn 能 néng 经 jīng 沧 cāng 海 hǎi 枯 kū , , 红 hóng 颜 yán 常 cháng 使 shǐ 青 qīng 春 chūn 驻 zhù 。 。
我 wǒ 亦 yì 餐 cān 霞 xiá 牧 mù 羊 yáng 者 zhě , , 何 hé 时 shí 挈 qiè 向 xiàng 云 yún 途 tú 去 qù 。 。
闻谈偏髯老仙者一首。明代。黄省曾。太白峡里偏髯翁,灵踪难觅栖真处。 高坛黄石为故人,古岳青松是年岁。 绿鬓能经沧海枯,红颜常使青春驻。 我亦餐霞牧羊者,何时挈向云途去。