自 zì 奉 fèng 化 huà 至 zhì 西 xī 店 diàn 春 chūn 意 yì 满 mǎn 目 mù 驿 yì 亭 tíng 桃 táo 李 lǐ 盛 shèng 开 kāi 独 dú 坐 zuò 成 chéng 咏 yǒng - - 赵 zhào 宽 kuān
四 sì 山 shān 围 wéi 野 yě 色 sè , , 百 bǎi 鸟 niǎo 弄 nòng 春 chūn 声 shēng 。 。
绣 xiù 幕 mù 连 lián 天 tiān 阔 kuò , , 红 hóng 茵 yīn 叠 dié 地 dì 平 píng 。 。
十 shí 分 fēn 春 chūn 已 yǐ 半 bàn , , 一 yī 雨 yǔ 晓 xiǎo 初 chū 晴 qíng 。 。
对 duì 此 cǐ 徘 pái 徊 huái 久 jiǔ , , 东 dōng 风 fēng 恼 nǎo 客 kè 情 qíng 。 。
自奉化至西店春意满目驿亭桃李盛开独坐成咏。明代。赵宽。四山围野色,百鸟弄春声。 绣幕连天阔,红茵叠地平。 十分春已半,一雨晓初晴。 对此徘徊久,东风恼客情。