题 tí 故 gù 宋 sòng 太 tài 祖 zǔ 十 shí 二 èr 世 shì 孙 sūn 孟 mèng 坚 jiān 所 suǒ 赋 fù 宝 bǎo 鼎 dǐng 见 jiàn 乐 yuè 章 zhāng 贺 hè 其 qí 叔 shū 母 mǔ 太 tài 恭 gōng 人 rén 淳 chún 祐 yòu 八 bā 年 nián 戊 wù 申 shēn 岁 suì 上 shàng 元 yuán 日 rì 寿 shòu 旦 dàn 也 yě 其 qí 词 cí 用 yòng 官 guān 绫 líng 书 shū 之 zhī - - 刘 liú 崧 sōng
王 wáng 孙 sūn 自 zì 昔 xī 擅 shàn 词 cí 华 huá , , 仁 rén 族 zú 敦 dūn 亲 qīn 出 chū 内 nèi 家 jiā 。 。
惆 chóu 怅 chàng 百 bǎi 年 nián 遗 yí 墨 mò 在 zài , , 吴 wú 绫 líng 犹 yóu 似 shì 敕 chì 绫 líng 花 huā 。 。
题故宋太祖十二世孙孟坚所赋宝鼎见乐章贺其叔母太恭人淳祐八年戊申岁上元日寿旦也其词用官绫书之。明代。刘崧。王孙自昔擅词华,仁族敦亲出内家。 惆怅百年遗墨在,吴绫犹似敕绫花。