哭 kū 曹 cáo 能 néng 始 shǐ 先 xiān 生 shēng ( ( 丁 dīng 亥 hài ) ) - - 钱 qián 澄 chéng 之 zhī
颜 yán 远 yuǎn 诗 shī 名 míng 四 sì 十 shí 年 nián , , 风 fēng 流 liú 今 jīn 借 jiè 义 yì 声 shēng 传 chuán 。 。
独 dú 留 liú 霜 shuāng 发 fā 还 huán 家 jiā 庙 miào , , 不 bù 遂 suí 潮 cháo 头 tóu 上 shàng 海 hǎi 船 chuán 。 。
万 wàn 卷 juǎn 书 shū 随 suí 神 shén 女 nǚ 散 sàn , , 一 yī 家 jiā 忠 zhōng 动 dòng 敌 dí 人 rén 怜 lián 。 。
九 jiǔ 原 yuán 绝 jué 少 shǎo 同 tóng 乡 xiāng 伴 bàn , , 犹 yóu 赖 lài 延 yán 平 píng 太 tài 守 shǒu 贤 xián 。 。
哭曹能始先生(丁亥)。明代。钱澄之。颜远诗名四十年,风流今借义声传。 独留霜发还家庙,不遂潮头上海船。 万卷书随神女散,一家忠动敌人怜。 九原绝少同乡伴,犹赖延平太守贤。