荥 xíng 阳 yáng 咏 yǒng 古 gǔ 八 bā 首 shǒu 其 qí 三 sān - - 薛 xuē 瑄 xuān
日 rì 迥 jiǒng 天 tiān 高 gāo 秋 qiū 气 qì 清 qīng , , 登 dēng 临 lín 怀 huái 古 gǔ 倍 bèi 多 duō 情 qíng 。 。
山 shān 连 lián 广 guǎng 武 wǔ 故 gù 城 chéng 在 zài , , 路 lù 入 rù 鸿 hóng 沟 gōu 草 cǎo 树 shù 平 píng 。 。
甬 yǒng 道 dào 年 nián 深 shēn 无 wú 旧 jiù 迹 jī , , 索 suǒ 流 liú 岁 suì 久 jiǔ 只 zhǐ 新 xīn 声 shēng 。 。
兴 xīng 亡 wáng 莫 mò 道 dào 皆 jiē 如 rú 梦 mèng , , 终 zhōng 古 gǔ 犹 yóu 存 cún 楚 chǔ 汉 hàn 名 míng 。 。
荥阳咏古八首 其三。明代。薛瑄。日迥天高秋气清,登临怀古倍多情。 山连广武故城在,路入鸿沟草树平。 甬道年深无旧迹,索流岁久只新声。 兴亡莫道皆如梦,终古犹存楚汉名。