闻 wén 浪 làng 大 dà 师 shī 主 zhǔ 法 fǎ 伞 sǎn 岭 lǐng - - 释 shì 函 hán 可 kě
马 mǎ 耳 ěr 峰 fēng 头 tóu 食 shí 蜜 mì 甜 tián , , 长 cháng 干 gàn 花 huā 瓣 bàn 又 yòu 重 zhòng 拈 niān 。 。
共 gòng 经 jīng 劫 jié 火 huǒ 三 sān 禅 chán 乐 lè , , 分 fēn 取 qǔ 曹 cáo 源 yuán 两 liǎng 地 dì 沾 zhān 。 。
伞 sǎn 岭 lǐng 杖 zhàng 头 tóu 风 fēng 日 rì 朗 lǎng , , 天 tiān 山 shān 衲 nà 底 dǐ 雪 xuě 霜 shuāng 严 yán 。 。
不 bù 禁 jīn 钟 zhōng 尽 jǐn 怀 huái 方 fāng 切 qiè , , 寒 hán 雁 yàn 无 wú 声 shēng 月 yuè 一 yī 帘 lián 。 。
闻浪大师主法伞岭。明代。释函可。马耳峰头食蜜甜,长干花瓣又重拈。 共经劫火三禅乐,分取曹源两地沾。 伞岭杖头风日朗,天山衲底雪霜严。 不禁钟尽怀方切,寒雁无声月一帘。