哭 kū 晋 jìn 中 zhōng 张 zhāng 子 zi - - 释 shì 函 hán 可 kě
群 qún 雁 yàn 声 shēng 摧 cuī 影 yǐng 独 dú 依 yī , , 文 wén 章 zhāng 啮 niè 尽 jǐn 腹 fù 终 zhōng 饥 jī 。 。
北 běi 堂 táng 自 zì 绕 rào 黄 huáng 沙 shā 梦 mèng , , 东 dōng 阁 gé 仍 réng 开 kāi 白 bái 板 bǎn 扉 fēi 。 。
剑 jiàn 铗 jiá 不 bù 弹 dàn 声 shēng 欲 yù 绝 jué , , 发 fā 肤 fū 既 jì 尽 jǐn 骨 gǔ 思 sī 归 guī 。 。
游 yóu 魂 hún 无 wú 禁 jìn 知 zhī 先 xiān 到 dào , , 寒 hán 极 jí 还 hái 应 yīng 索 suǒ 舞 wǔ 衣 yī 。 。
哭晋中张子。明代。释函可。群雁声摧影独依,文章啮尽腹终饥。 北堂自绕黄沙梦,东阁仍开白板扉。 剑铗不弹声欲绝,发肤既尽骨思归。 游魂无禁知先到,寒极还应索舞衣。